Tôi từng nghĩ mồ hôi tay là một điều nhỏ nhặt. Nhưng càng lớn, tôi mới hiểu: nó có thể khiến một người thu mình, mất đi cả sự tự tin lẫn cơ hội.

Mồ hôi tay – một khuyết điểm vô hình, nhưng không vô hại

Từ né tránh âm thầm đến cảm giác mình không xứng đáng

Không ai nhìn vào tôi và biết rằng tôi bị mồ hôi tay.Tôi vẫn là một người chỉn chu, chủ động trong giao tiếp, tự tin khi nói chuyện với người lạ, thích viết lách và thử những điều mới. Nhưng chỉ cần đưa tay ra… là mọi thứ vụn vỡ.

“Ủa sao tay ướt vậy?”
“Trời ơi, lạnh mà tay em vẫn đổ mồ hôi ghê vậy?”

Những câu nói tưởng như vô hại ấy, tôi đã nghe hàng chục lần trong đời. Và mỗi lần như thế, một phần nào đó trong tôi co lại.

Lau mồ hôi tay khi đi làm

Tôi bắt đầu nhận ra tay mình khác biệt từ hồi cấp 2. Việc chép bài trong lớp là một cực hình: giấy nhàu nhò, mực nhòe nhoẹt, dòng chữ trôi theo từng giọt mồ hôi. Tôi thử dùng khăn tay, giấy thấm, đặt một tờ giấy lót dưới tay khi viết… nhưng kết quả vẫn vậy. Lớn hơn, tôi có những chiến thuật né tránh tinh vi hơn. Tôi chọn ngồi gần cửa sổ, tránh bắt tay với bạn mới, và luôn thủ sẵn một vật gì đó để cầm – như cái cốc, cuốn sổ, hoặc điện thoại – chỉ để không phải để lộ bàn tay ướt.

Tôi nhớ nhất là lần gặp một bạn nam trong một nhóm làm việc, cậu ấy chìa tay ra chào. Phản xạ đầu tiên của tôi? Vội kéo dây khẩu trang, giả vờ chỉnh lại, để không phải bắt tay. Tôi không muốn người ta khó chịu vì mình. Nhưng sâu bên trong, tôi thấy chính mình mới là người đang khó chịu. Dần dần, tôi bắt đầu tránh luôn các tương tác xã hội cần tiếp xúc tay. Tôi ngại phỏng vấn xin việc, ngại giao lưu, thậm chí từ chối cả cơ hội làm việc nhóm – chỉ vì sợ một cái bắt tay.

ngại tiếp xúc với người khác chỉ vì mồ hôi tay

Buồn cười là chẳng ai dạy tôi phải xấu hổ chỉ về ra mồ hôi tay cả. Nhưng chính ánh mắt người khác, cái chau mày vô thức, hay nụ cười gượng gạo… đã khiến tôi cảm thấy: mình không xứng đáng với những cơ hội bình thường.

Sự chữa lành bắt đầu từ một bài viết vô tình trên mạng

Một ngày, tôi đọc được một bài viết ngắn trên mạng, nơi người viết chia sẻ về tình trạng đổ mồ hôi tay – với cái tên khoa học hẳn hoi: hyperhidrosis.

Tôi bàng hoàng. Hóa ra, mồ hôi tay là một tình trạng thật sự, không phải vì tôi “ở dơ”, không phải vì tôi “tâm lý yếu”. Tôi bắt đầu tìm hiểu. Tôi thử một vài mẹo đơn giản như ngâm nước muối, dùng phấn rôm, thậm chí là thay đổi chế độ ăn. Có cách không hiệu quả, có cách giúp một chút. Nhưng điều quan trọng nhất là: tôi bắt đầu dám nói ra.

Tôi tâm sự với bạn thân.
Tôi kể với người yêu.
Tôi viết một vài dòng lên mạng xã hội.

Và rồi, điều kỳ diệu xảy ra: tôi không còn cảm thấy xấu hổ nữa. Khi mình không cố giấu, người khác cũng không còn nhìn nó như một điều gì đáng thương hay đáng tránh xa.

Không phải khuyết điểm nào cũng cần giấu đi

Nếu bạn từng giấu tay trong túi khi chụp ảnh. Từng lau tay vội vào quần trước khi cầm cốc nước. Từng từ chối một cái bắt tay tưởng chừng vô hại. Thì có lẽ, bạn cũng sẽ hiểu tôi. Chúng ta không cần phải coi thường bản thân vì một khuyết điểm vô hình. Đôi khi, nó chỉ cần được thừa nhận. Không để than vãn. Mà để bước ra khỏi cảm giác mình là người kỳ lạ.

Đánh giá

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *